Trang chủ » Đời sống
12 Tháng Mười Hai, 2023 6:28 chiều

Đi vay từng đồng chữa bệnh, tôi điếng người nghe cuộc nói chuyện giữa chồng và mẹ: Cứ để bên ngoại lo

Tôi đang đang viết những dòng này trong nước mắt, mọi người có thể cho tôi lời khuyên không.

Tôi lấy chồng đến nay đã hơn 10 năm. Từng đó thời gian tôi cung phụng gia đình anh, chưa từng để bố mẹ chồng phải chi một xu, kể cả là tiền cho tôi hay cho các con tôi. Tất cả tôi đều tự lo và có tiền thì biếu bố mẹ chồng.

Vậy mà giờ đây khi tôi bị ốm phải cần tiền điều trị, tất cả những gì mà tôi nhận lại là sự bạc bẽo đến gai người.

Kể cho mọi người nghe từ đầu.

Khi tôi và anh kết hôn. Công việc của tôi đang phất lên nhưng lại có bầu, sinh con, tôi ốm nghén rồi bận con nhỏ nên sự nghiệp cũng dậm chân tại chỗ. Liền sau đó, tôi lại tiếp tục có bầu nên chồng bảo tôi tạm thời nghỉ việc ở nhà chăm sóc hai con cứng cáp rồi đi làm. Nghĩ mình đẻ dày nên tôi nghe lời chồng, lo cho con lớn một chút rồi mới tính chuyện khác.

Vậy là từ đó, cứ có việc gì là tôi phải xin tiền chồng. Tiền tiết kiệm, bảo hiểm, tôi cũng tiêu hết sạch. Thi thoảng tôi phải nhờ mẹ đẻ gửi đồ ở quê lên ăn uống cho sạch sẽ và tiết kiệm. Mỗi tháng chồng chỉ đưa cho tôi 10 triệu đồng để lo ăn uống, mọi việc trong nhà. Đến bộ quần áo hay món ăn sang chảnh như cua, hải sản, tôi chưa từng dám mạnh tay mua.

Thời gian đầu, cả 2 vợ chồng đều không có vấn đề gì, chồng có lẽ không khó chịu nhưng sau này, khi tiền bạc khó khăn, ăn uống đạm bạc, chồng thường càu nhàu những bữa ăn tôi nấu.

Khi tôi giải thích anh đưa ít tiền thì chồng lại so đo với nhà người khác, nói họ nấu ăn khéo léo, tiết kiệm vẫn đủ chất.

Vậy là vẫn là con số 10 triệu mỗi tháng. Anh yêu cầu tôi phải lo mọi thứ trong nhà. Hơn nữa, dù ở chung nhưng bố mẹ chồng cũng không chi tiêu bất cứ đồng nào từ tiền điện nước, tiền vệ sinh… Tất cả là tôi phải lo liệu.

Để giải thoát cho mình, tôi bàn với chồng cho con đi học mầm non sớm để mình quay trở lại công việc. Sau bao đắn đo, chồng tôi cũng đồng ý. Nhưng vì nghỉ lâu nên khi quay lại công việc, tôi không làm được tốt và không có nhiều cơ hội như trước.

Tôi kiếm được đồng lương ít ỏi trong tháng, cũng đủ thêm thắt việc chi tiêu trong gia đình. Cuộc sống cũng thoải mái hơn một chút.

Vậy nhưng đột nhiên tôi lại mắc bệnh. Và đó cũng là lúc tôi thực sự hiểu được tình cảm của những người xung quanh dành cho mình là như thế nào.

Lúc đó, bác sĩ chẩn đoán tôi bị bệnh liên quan đến gan khá nặng, cần thời gian điều trị lâu dài. Phản ứng của chồng khiến tôi không cầm được nước mắt: “Vừa mới đi làm được vài tháng thì bệnh tật. Tôi lấy cô về chỉ cung phụng, chữa bệnh cho cô à?”.

Sau đó, tôi cố gắng đi làm, chăm con và kiếm tiền tự chữa bệnh cho mình. Tôi sụt cân nhanh chóng, người gầy trơ xương. Có tháng thiếu tiền thuốc, tôi hỏi thêm chồng thì anh kêu không có.

“Lương chỉ có như vậy, đưa 10 triệu là nhiều rồi, cố mà chắt bóp chi tiêu. Thuốc thang thì phải tự kiếm thôi chứ ai lo được mãi”, chồng nói câu chua chát khiến tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Mấy tháng rồi tôi đều phải đi vay tiền bạn bè, người thân để có tiền lo thuốc thang. Có những ngày một mình lủi thủi đi viện, tôi nghĩ đời mình bạc bẽo quá.

Đến một hôm gần đây, khi tôi dậy uống nước giữa đêm để uống nước thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chồng và mẹ.

“Con đang có khoản tiết kiệm 300 triệu, mẹ cần thì cứ lấy tạm cho cô ấy (tức là em gái của anh) mua nhà. Mẹ không phải lo gì cả. Nhưng mẹ đừng nói với vợ con nhé, nó biết là rách việc đấy ạ. Con chỉ nói lương được hơn chục triệu thôi. Cô ấy không biết lương con 25-30 triệu đâu. Bệnh tật thì để cô ấy về nhà ông bà ngoại lo cho, mình phục vụ mãi sao được. Nhà ngoại cũng có điều kiện mà, anh chị em đầy người khá giả, sao không đi vay”.

Từng câu nói như sát muối vào trái tim tôi. Tôi không dám tin người chồng mình hết lòng yêu thương, gắn bó bao nhiêu năm lại có những suy nghĩ đáng sợ như vậy. Hóa ra việc anh không chịu bỏ ra cho tôi chữa bệnh là vi anh muốn ép tôi phải về bố mẹ đẻ xin tiền.

Vào lúc này, bỗng dưng tôi nghĩ. Nếu người nằm trên giường bệnh kia không phải tôi mà là anh, thì tôi sẽ thế nào? Chắc chắn dù có bán hết tài sản tôi cũng phải cứu anh cho bằng được.

Tự nhiên nghĩ đến đó mà tôi thấy tuyệt vòng cùng cực quá.

Người với người, vợ với chồng mà cũng có lúc không thể dành cho nhau một chút tình cảm nhỏ nhoi như vậy. Đã có ai rơi vào hoàn cảnh như của tôi chưa

Tin Liên Quan
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM